Kim Taehyung giật mình, giống như phải bỏng, tức tốc nhét trở lại tay y tờ đơn chứng nhận và ủy thác.
Beta Kim TaehyungCậu đang đùa cái gì vậy, càng ngày càng lố
Beta Kim TaehyungMau cất đi cho tôi!
Choi Woo Sik không nhận lại, mặt y không giấu được vẻ thất vọng.
Alpha Choi Woo SikAnh không nhận ư?
Beta Kim TaehyungĐương nhiên là không rồi!
Kim Taehyung dứt khoát vạch túi y ra, run rẩy muốn bỏ mảnh giấy vào. Y nghĩ ba mươi phần trăm cổ phần công ty là cái gì? Có thể tùy tiện đem nó tặng cho người khác à? Mà cậu đã là gì của y đâu chứ? Lấy gì mà nhận số tài sản khổng lồ của y được cơ chứ?
Choi Woo Sik hoảng hốt nắm rịt tay cậu.
Alpha Choi Woo SikAnh không thích sao?
Beta Kim TaehyungWoo Sik à, ba mươi phần trăm cổ phần đó…
Kim Taehyung hơi đau đầu, cậu rút tay lại.
Beta Kim TaehyungCậu có hiểu khái niệm của nó như thế nào không?
Beta Kim TaehyungSao lại có thể bạ đâu cho đấy được?
Beta Kim TaehyungThôi nào, cậu đừng nháo nữa
Alpha Choi Woo SikTôi nghiêm túc đó, xin anh hãy nhận đi, được không?
Beta Kim TaehyungKhông được, tôi không thể nhận
Kim Taehyung cười khổ, liên tục bước lui.
Beta Kim TaehyungĐừng làm ẩu, tôi và họ Choi chẳng có tí quan hệ nào, đâu thể vô duyên vô cớ nhận lấy món quà lớn như vậy
Beta Kim TaehyungQuá phi lý!
Beta Kim TaehyungWoo Sik à, cậu đừng đùa tôi nữa
Nét mặt của Choi Woo Sik ngây dại như kẻ đi lạc, tay vẫn đang chìa ra, hàng mi cụp xuống đứng lặng thinh, nửa ngày trời không thèm nói một lời, chỉ biết thừ người ra.
Beta Kim TaehyungWoo Sik à?
Alpha Choi Woo SikAnh không cần thật sao?
Giọng y thì thào yếu ớt như đang bị người mình thích chối bỏ.
Beta Kim TaehyungWoo Sik à, đây không phải chuyện đùa, tôi thật tình không thể nhận
Alpha Choi Woo SikTôi chỉ muốn tặng anh một món quà, không cần phải trả lễ đâu, anh đừng lo cũng đừng cảm thấy bị áp lực, tôi không có ý gì khác cả, tôi chỉ muốn tặng anh mà thôi
Choi Woo Sik rút tay vào túi, đầu hơi cúi xuống, cọ chân lên thảm trải sàn một cách vô thức.
Alpha Choi Woo SikAnh sợ nhận rồi thì phải đáp lại như thế nào ư?
Alpha Choi Woo SikChuyện đó hoàn toàn không cần thiết, anh chịu nhận là tôi vui lắm rồi
Beta Kim TaehyungKhông phải thế, Woo Sik à
Tim của cậu lại bắt đầu nhói lên rồi, cậu vội nắm lấy tay y trấn an.
Beta Kim TaehyungTôi không nhận chỉ đơn giản là vì không thể nhận thôi, tôi không xứng được nhận món quà lớn như thế này
Cậu muốn bảo cậu không xứng để y đối xử tốt như thế, nhưng lại không thể nói ra.
Mắt Choi Woo Sik đỏ au, làn môi đang chúm lại hơi hơi dẩu lên.
Alpha Choi Woo SikNhưng mà tôi chỉ có cái này
Alpha Choi Woo SikVậy anh muốn thứ gì nào?
Alpha Choi Woo SikTôi không có cái gì khác để cho anh cả
Alpha Choi Woo SikTôi muốn đem tất cả mọi thứ của tôi cho anh, anh hiểu chứ?
Kim Taehyung khẽ “Ừ” một tiếng. Theo lẽ dĩ nhiên, cậu hiểu tâm tình ấy là như thế nào.
Alpha Choi Woo SikTrừ bản thân ra, tôi chỉ có nhiêu đây mà thôi
Alpha Choi Woo SikTình cảm của tôi anh đã không chịu nhận, thứ này cũng không được sao?
Alpha Choi Woo SikVậy tôi biết cho anh cái gì đây?
Alpha Choi Woo SikTôi có thứ gì mà anh bằng lòng nhận không?
Kim Taehyung suýt nữa thì buột miệng.
Beta Kim TaehyungThứ gì tôi cũng không thể nhận
Choi Woo Sik ngẩn người, có chút gì đó lóng lánh chợt lóe trên hàng mi dài rợp của y. Kim Taehyung chưa kịp trông rõ thì y đã quay người đi, tay vẫn giữ yên trong túi, dáng vẻ đầy kiên cường, nói thật khẽ.
Alpha Choi Woo SikTôi biết rồi, không cần thì thôi vậy
Alpha Choi Woo SikChúc anh ngủ ngon
Alpha Choi Woo SikTôi đi ngủ đây, anh cũng đừng xếp hành lý nữa, tôi không xách theo đâu
Alpha Choi Woo SikTôi không cần anh thương hại
Kim Taehyung thở dài, bắt lấy vai y kiên quyết kéo y xoay lại, đôi mắt đã hoàn toàn đỏ hoe và những giọt nước mắt cố nén lại khiến cậu cảm thấy đau như có vết thương nào đó đang toác ra. Cậu dùng động tác hiền hòa nhất của người lớn ôm đứa trẻ đang thổn thức vì sự bất lực buông xuôi của chính nó vào lòng, xoa xoa tấm lưng đã vững chãi, nhưng không hiểu sao vẫn yếu ớt trước mặt cậu.
Beta Kim TaehyungNgốc à, không phải như cậu nghĩ đâu
Choi Woo Sik dường như đã đè nén rất lâu, nay mới bộc phát ra, níu chặt lấy áo cậu rấm rứt khóc. Cậu và y cứ ôm miết lấy nhau, cậu chỉ thấy mỗi lúc một mủi lòng, đến nỗi bất kể thế nào cũng khó mà thốt nên lời cái từ “Không” ấy.
Không chịu nhận nghĩa là vứt bỏ, cậu biết nếu mình không nhận, suốt thời gian dài đi xa, Choi Woo Sik sẽ cô độc đến nỗi cả chút hoài tưởng cho y nương vào cũng không có.
Beta Kim TaehyungNgoan nào
Kim Taehyung xoa đi xoa lại lưng y giống như đang vỗ về con thú nhỏ.
Beta Kim TaehyungĐược rồi, để tôi giữ hộ cậu nhé!
Beta Kim TaehyungChờ cho đến khi cậu cần, nhất định phải nhớ đến lấy, biết chưa?
Kim Taehyung cũng lo Choi Woo Sik còn quá trẻ, được thừa hưởng một khối gia tài ngoài khả năng y có thể tiếp nhận, cũng không phải là chuyện tốt. Cậu giữ hộ y một, hai năm cũng không phải là việc không thể. Với y, bất kỳ lúc nào trong lòng cậu cũng tràn ngập sự yêu chiều vô bờ bến của người cha.